Khi còn là nhà
nghiên cứu trẻ, chỉ vừa mới bước vào nghề, một chuyện xảy ra đã thay đổi cuộc đời
tôi. Tôi bị ám ảnh với việc tìm hiểu cách mọi người đối mặt với những thất bại,
và tôi quyết định nghiên cứu bằng cách quan sát các học trò vật lộn với những bài
tập khó. Vì vậy tôi đưa từng đứa trẻ một vào trong lớp ở trường của chúng, khiến
chúng thoải mái và cho chúng một loạt các câu đố khó để giải.
Câu số 1 tương
đối dễ, nhưng các câu tiếp sẽ khó dần. Trong lúc các em cau có, khó chịu và cặm
cụi giải toán, tôi quan sát những chiến lược giải bài của chúng và thăm dò cách
chúng suy nghĩ và cảm nhận. Tôi kì vọng sẽ có sự khác biệt giữa các em trong
cách chúng đương đầu với khó khăn, nhưng rồi tôi nhận ra một điều mà mình chưa
bao giờ ngờ tới.
Phải giải những
bài tập khó, một cậu bé 10 tuổi nhấc ghế của mình lên, xoa hai tay vào nhau, cắn
môi, và thét lên, "Con yêu thử thách!" Một cậu bé khác, đang làm bài
toát mồ hôi hột, nhìn lên với nét mặt hài lòng và nói với giọng đầy quyền lực,
"Cô biết đấy, con đang hi vọng có nhiều gợi ý hơn!"
(Ảnh minh họa)
Chúng làm sao
vậy? Tôi tự hỏi. Tôi luôn nghĩ rằng hoặc là chúng ta đối mặt với thất bại hoặc
là ta bỏ cuộc. Tôi chưa từng nghĩ có ai đó lại yêu thất bại cả. Có phải chúng
là người ngoài hành tinh hay là chúng đã khám phá ra chân lý gì đó?
Ai ai cũng có
người mình gọi là sư phụ, những người chỉ đường cho ta trong những giây phút
quan trọng của cuộc đời. Lũ trẻ này là sư phụ của tôi. Rõ ràng chúng biết điều
gì đấy mà tôi không biết và tôi quyết tâm phải tìm ra - để hiểu kiểu tư duy nào
có thể biến thất bại thành một món quà.
Bọn trẻ đã biết
điều gì? Chúng biết rằng những phẩm chất của con người như là các kĩ năng trí
tuệ, có thể được nuôi dưỡng nhờ nỗ lực. Và đó là điều chúng đang làm - cố gắng
thông minh hơn. Thất bại không khiến chúng nản lòng, chúng còn không thèm nghĩ
rằng mình đang thất bại. Chúng nghĩ rằng mình đang học tập.
Tôi, mặt khác,
lại nghĩ rằng các đặc điểm này được phong ấn từ khi mình sinh ra. Hoặc là bạn
giỏi hoặc là đần, và thất bại nhiều chứng tỏ bạn thuộc vế sau. Đơn giản thế
thôi. Nếu bạn có thể tóm được thành công và né được thất bại (bằng mọi giá), bạn
có thể vẫn luôn là người thông minh. Sự đấu tranh, lầm lỗi, hay kiên trì không
xuất hiện ở những con người xuất chúng.
Liệu các phẩm
chất của ta là thứ có thể nuôi dưỡng hay là "của trời cho" là một vấn
đề ngàn xưa. Bạn suy nghĩ ra sao về câu hỏi này mới là vấn đề mới: Đâu là những
tác động của lối tư duy cho rằng trí thông minh hay tính cách của bạn là thứ có
thể phát triển, trái với lối tư duy cho rằng đây là những đặc tính cố hữu, bén
rễ sâu? Hãy cùng xem xét cuộc tranh cãi lâu đời, khốc liệt về bản tính con người
và sau đó trở lại câu hỏi về ý nghĩa của hai niềm tin này đối với bạn.
TẠI SAO MỌI
NGƯỜI KHÁC NHAU?
Từ thời hồng
hoang, con người đã suy nghĩ khác nhau, hành xử khác nhau, và đạt được những
thành tựu khác nhau. Thế nên câu hỏi dĩ nhiên phải đặt ra là: Tại sao tại sao,
tại sao bạn kia lại thông minh hơn, tốt bụng hơn, và liệu có thứ gì đó bên
trong khiến họ mãi khác người như vậy.
Các chuyên gia
đứng về cả hai phía. Một số tuyên bố rằng chúng có nguồn gốc từ khác biệt sinh
lý, khó có thể sửa đổi. Trong hàng trăm năm, những khác biệt cơ thể này đi từ
những nốt lồi trên hộp sọ, kích thước và hình dạng của hộp sọ, và cho đến ngày
nay là gene.
Một số khác chỉ
ra những sai khác lớn lao trong hoàn cảnh xuất thân, trải nghiệm, quá trình đào
tạo, hay phương pháp học mới là nguyên nhân. Bạn có thể ngạc nhiên khi biết rằng
một trong những người ủng hộ nhiệt liệt của quan điểm này là Alfred Binet, người
sáng tạo ra bài kiểm tra IQ. Chẳng phải bài thi IQ sinh ra nhằm tóm gọn trí
thông minh không thể thay đổi của lũ trẻ trong vài con số hay sao? Trên thực tế,
không. Binet, một anh chàng người Pháp làm việc tại Paris trong những năm đầu
thế kỉ 20, thiết kế bài kiểm tra này để xác định những người trẻ bị tụt hậu
trong các trường học công ở Pháp, để các chương trình giáo dục mới có thể thiết
kế lại để giúp đỡ chúng. Không phủ nhận những khác biệt trong trí thông minh của
trẻ, ông tin rằng giáo dục và rèn luyện có thể mang lại những thay đổi trí tuệ
căn bản. Đây là một đoạn trích từ một trong các cuốn sách lớn của ông, Những ý
tưởng hiện đại về trẻ em, trong đó ông tóm tắt công trình của mình khi nghiên cứu
hàng trăm trẻ có chứng khó học:
Rất nhiều các
triết gia hiện đại...khẳng định rằng trí thông minh của một cá nhân là một đặc
điểm cố định, không thể phát triển. Chúng ta phải biểu tình và phản ứng lại sự
bi quan dã man này... Nếu có luyện tập, đào tạo, và quan trọng nhất, phương
pháp, ta có thể tăng cường sự tập trung, trí nhớ, phán đoán và theo nghĩa đen,
trở nên thông minh hơn trước đây.
Ai nói đúng?
Ngày nay hầu hết các chuyên gia đồng ý rằng đây không phải là câu trả lời có-hoặc-không.
Vấn đề không phải là tự nhiên hay nuôi dưỡng, gene hay môi trường. Từ trong bào
thai, sẽ luôn có sự tác động qua lại giữa hai thứ. Trên thực tế, như Gilbert
Gottlieb, một nhà khoa học thần kinh nổi tiếng, chỉ ra, không chỉ gene và môi
trường cùng hợp tác khi ta lớn, mà các gene còn đòi hỏi đầu vào từ môi trường để
có thể hoạt động chính xác.
Cùng lúc đó,
các nhà khoa học đang học được rằng con người có nhiều khả năng hơn mình tưởng
để học tập và phát triển bộ não suốt đời. Tất nhiên, mỗi người sẽ được trời phú
cho những ưu thế gene khác nhau. Họ có thể bắt đầu với tính cách, khả năng khác
nhau, nhưng rõ ràng là trải nghiệm, huấn luyện và nỗ lực cá nhân có thể lo phần
còn lại. Robert Sternberg, bậc thầy hiện đại về trí thông minh, viết rằng yếu tố
chính quyết định mọi người có thể trở thành chuyên gia hay không "không phải
nằm ở khả năng trước đó của họ, mà nằm ở sự rèn luyện có mục đích." Hay
như Binet nhận thấy, không phải người nào sinh ra thông minh nhất rồi cũng là
người thông minh nhất.
TẤT CẢ ĐIỀU
NÀY CÓ Ý NGHĨA GÌ VỚI BẠN? HAI LOẠI TÂM TRÍ
Nghe các
chuyên gia chém về các vấn đề khoa học là một chuyện. Hiểu cách áp dụng hai
quan điểm này với bạn thế nào là một chuyện khác. Trong 20 năm trời, nghiên cứu
của tôi đã chỉ ra rằng quan điểm bạn chọn có thể ảnh hưởng sâu sắc đến cách bạn
sống cuộc đời này. Nó có thể quyết định bạn có thể trở thành người như mình
mong muốn không và bạn có thể đạt được những gì mình coi trọng không. Điều này
xảy ra như thế nào? Làm sao một niềm tin đơn giản lại có sức mạnh biến đổi tâm
lý và cuộc đời bạn được?
Khi tỉn rằng
mình không thể thay đổi những phẩm chất của mình - tư duy bảo thủ - bạn sẽ tạo
ra một nhu cầu phải chứng tỏ bản thân liên tục. Nếu trí tuệ, tính cách, đạo đức
của bạn chỉ ở một ngưỡng nhất định - thì tốt nhất ngưỡng đó phải khá cao. Thật
khó để chịu đựng được cảm giác thiếu hụt những đặc tính căn bản này trong mình.
Một vài người
đã được đào tạo tư duy này từ khi còn nhỏ. Thậm chí khi là một đứa bé, tôi phải
cố gắng thông minh, nhưng tư duy bảo thủ thực sự được đóng dấu bởi cô giáo lớp
6 tên là Wilson của tôi. Không giống như Alfred Binet, cô tin rằng điểm IQ sẽ
nói lên cả cuộc đời bạn. Chúng tôi được xếp chỗ ngồi trong lớp theo thứ tự IQ,
và chỉ những học sinh có IQ cao nhất mới được mang cờ, giặt giẻ lau bảng, hay
đưa giấy tờ cho hiệu trưởng. Ngoài những khó chịu hàng ngày cô gây ra khi phán
xét các học sinh, cô đang tạo ra một lối tư duy mà mọi học sinh trong lớp chỉ
có một mục tiêu phải đạt được duy nhất - hãy chứng tỏ mình thông minh, đừng có
tỏ ra ngu ngốc. Thế thì ai còn quan tâm hay thích thú việc học nếu mỗi lần làm
bài kiểm tra hay lên bảng, bạn sẽ đánh mất hết danh dự của mình.
Tôi đã nhìn thấy
rất nhiều người với chỉ một mục tiêu chứng tỏ bản thân kiểu này - trong lớp học,
trong sự nghiệp và trong mối quan hệ của họ. Mỗi một tình huống lại đòi hỏi họ
phải khẳng định sự thông minh, cá tính hay nhân cách của mình. Mỗi một tình huống
đều bị đánh giá: Liệu mình sẽ thành công hay thất bại? Liệu mình trông có thông
minh hay ngu ngốc? Liệu mình sẽ được nhận hay bị loại? Liệu mình có cảm thấy
như một kẻ chiến thắng hay thua cuộc?
Nhưng chẳng phải
xã hội của chúng ta đề cao trí tuệ, cá tính, và nhân cách hay sao? Mong muốn có
được chúng không phải quá bình thường sao? Đúng, nhưng...
Có một lối tư
duy khác mà bạn không coi những phẩm chất này là 'trời sinh voi, trời sinh cỏ',
không phải lúc nào cũng cố gắng thuyết phục mình hay người đời rằng mình tài giỏi.
Theo lối suy nghĩ này, bạn mới đang ở những nấc thang đầu của quá trình phát
triển. Tư duy cầu tiến được dựa trên niềm tin rằng những phẩm chất cơ bản của bạn
là những thứ bạn có thể nuôi dưỡng nhờ nỗ lực. Mặc dù mỗi cá nhân đều có xuất
phát điểm khác nhau - từ tài năng, năng lực, mối quan tâm, tính khí - nhưng ai
cũng có thể thay đổi và phát triển thông qua rèn luyện và trải nghiệm.
Có phải những
người với tư duy này tin rằng ai cũng có thể làm bất cứ điều gì, rằng ai có động
lực hoặc giáo dục chuẩn mực cũng có thể trở thành Einstein hay Beethoven?
Không, nhưng họ tin rằng tiềm năng thực sự của một con người vẫn còn chưa được
khai phá; rằng ta không thể thấy trước những gì một cá nhân có thể đạt được nếu
họ có đam mê, chăm chỉ, và được đào tạo đúng đắn.
Bạn có biết rằng
Darwin và Tolstoy từng được coi là những đứa trẻ bình thường? Rằng Ben Hogan,
môt trong những tay gôn vĩ đại nhất mọi thời đại, khi còn nhỏ là một đứa vô
cùng vụng về? Rằng nhiếp ảnh gia Cindy Sherman, người nằm trong mọi danh sách
những nghệ sĩ quan trọng nhất của thế kỉ 20, đã trượt lớp học chụp ảnh đầu tiên
của cô? Rằng Geraldine Page, một trong những nghệ sĩ vĩ đại nhất của ta từng được
khuyên hãy từ bỏ vì bà không có tài?
Niềm tin cho rằng
những phẩm chất quý giá này có thể phát triển sẽ tạo ra niềm đam mê học tập. Tại
sao lại tốn thời gian chứng tỏ bản thân mình vĩ đại thế nào, khi bạn có thể tiến
bộ mỗi ngày? Tại sao phải che dấu những khiếm khuyết thay vì vượt qua chúng? Tại
sao lại phải tìm những đứa bạn hay người yêu chỉ để làm tăng sự tự tin thay vì
những người dám thách thức bạn lăn xả? Đam mê phá bỏ giới hạn của bản thân và
quyết đi tới cùng, thậm chí (và đặc biệt) khi mọi chuyện diễn ra không suôi sẻ,
là dấu hiệu đặc trưng của tư duy cầu tiến. Đây là phong cách suy nghĩ sẽ giúp mọi
người vượt qua những lúc bi đát nhất của cuộc đời mình.
MỘT GÓC NHÌN TỪ
HAI KIỂU TƯ DUY
Để bạn hiểu
hơn về cách hai kiểu tư duy hoạt động, hãy tưởng tượng, sống động nhất có thể,
rằng bạn đang có một ngày rất rất tệ:
Ngày đó, bạn
đi học một môn tủ rất quan trọng với bạn. Giảng viên trả bài kiểm tra giữa kì
cho cả lớp. Bạn được điểm 4. Bạn cực kì thất vọng. Buổi tối trên đường trở về
nhà hôm đó, bạn lại bị công an giao thông bắt. Cực kì buồn chán, bạn gọi cho
người bạn thân mất của mình để giãi bày, nhưng cũng bị làm lơ.
Bạn sẽ nghĩ
gì? Bạn cảm thấy ra sao? Bạn sẽ làm gì?
Khi tôi hỏi mọi
người có tư duy bảo thủ, đây là điều họ sẽ nói: "Tôi cảm thấy như bị ruồng
bỏ." "Tớ là một thất bại thảm hại." "Tớ là đứa ngu ngốc."
"Tớ là kẻ loser". "Tớ chẳng có giá trị gì - mọi người đều giỏi
hơn tớ." "Tớ là đứa bỏ đi." Nói cách khác, họ coi những chuyện vừa
xảy ra như một thước đo năng lực và giá trị trực tiếp của mình.
Đây là những
gì họ nghĩ về cuộc đời mình. "Cuộc đời tớ thật đáng thương." "Tớ
sống như chết." "Ai đó ở tầng trên không ưa tớ." "Thế giới
này ruồng bỏ tớ." "Ai đó muốn hủy hoại cuộc đời tớ." "Không
ai yêu tớ cả, mọi người đều căm ghét tớ ." "Cuộc đời thật bất công và
mọi nỗ lực của tớ đều như muối bỏ bể." "Đời thật nhạt. Tớ thật ngu.
Chẳng có gì tốt đẹp sẽ đến với tôi hết." "Tớ là đứa bất hạnh nhất
hành tinh này."
Xin lỗi đã ngắt
lời, nhưng có thực sự là trời đang sập hay chỉ là vấn đề về điểm số, bị pikachu
bắt, hay một cú điện thoại dở hơi?
Có phải đây chỉ
là những người thiếu tự tin? Hay luôn bi quan? Không, khi họ không gặp thất bại,
họ cảm thấy lạc quan và yêu đời - và tỏa sáng, cuốn hút - giống hệt như những
người có tư duy cầu tiến.
Vậy họ sẽ đối
mặt với vấn đề ra sao? "Tớ sẽ chẳng buồn bỏ thời gian và công sức để hoàn
thành tốt thứ gì nữa." "Đếch làm gì sất." "Ở nhà ngủ."
"Đi uống rượu." "Ăn." "Quát bất cứ đứa nào nếu tớ có
cơ hội." "Ăn kẹo sô cô la." "Nghe nhạc và bĩu môi."
"Chui vào tủ quần áo của tớ và ngồi đó." "Đánh nhau với đứa nào
đấy." "Khóc." "Đập thứ gì đó." "Còn gì để tớ giải
sầu nữa không?"
Bạn biết đấy,
khi tôi viết tình huống này, tôi cố tình để điểm 4, chứ không phải 2. Đây là bài giữa kì chứ không phải bài cuối
kì. Bị công an bắt, chứ đâu phải gặp tai nạn giao thông. Đứa bạn thân chỉ không
chú tâm, chứ đâu phải chối bỏ bạn. Không phải tận thế đang đến. Vậy mà từ những
nguyên liệu này, tâm trí bảo thủ đã tạo ra cảm giác thất bại hoàn toàn và tê liệt
Khi tôi đưa
tình huống tương tự này cho những người có tư duy cầu tiến, đây là những gì họ
nói. Họ nghĩ rằng:
"Tớ cần cố
gắng hơn trong lớp, cẩn thận hơn khi đi xe, và hỏi xem liệu bạn mình cũng đang
có một ngày tồi tệ."
"Điểm 4
có nghĩa là tớ phải chăm chỉ học bài hơn, nhưng tớ còn cả nửa kì còn lại để gỡ
điểm."
Có rất nhiều
câu nói kiểu này, nhưng tôi nghĩ là bạn hiểu vấn đề rồi. Giờ, họ sẽ đối mặt với
thử thách ra sao? Đáp án là đối mặt trực tiếp.
"Tớ bắt đầu
nghĩ về việc học hành chăm chỉ hơn (hoặc học theo phong cách khác) cho bài kiểm
tra tiếp theo trong lớp, đằng nào cũng mất tiền công an rồi, và tớ sẽ giải quyết
chuyện với người bạn thân nhất của mình trong lần gặp mặt tới."
"Ôn bài
chăm chỉ cho bài kiểm tra tiếp theo, nói chuyện với giáo viên, cẩn thận khi lái
xe và tìm hiểu xem bạn mình có vấn đề gì."
Dù bạn có tư
duy bảo tiến hay bảo thủ thì bạn vẫn sẽ bức bối thôi. Đời này ai không buồn chứ?
Những chuyện như bị điểm xấu hay bị người bạn thân hay người yêu bỏ rơi - chúng
chẳng có gì vui vẻ cả. Tuy nhiên những người có tư duy cầu tiến không tự chụp
mũ mình và buông tay. Kể cả khi họ đang sầu đời, họ sẵn sàng chấp nhận rủi ro,
đối mặt với những thách thức và tiếp tục cố gắng.
VẬY, CÓ GÌ MỚI
KHÔNG?
Đây có phải một
ý tưởng chưa từng có không? Người đời đã nói nhan nhản về tầm quan trọng của rủi
ro và sức mạnh của sự kiên trì, như là "Liều thì ăn nhiều" và "Nếu
ban đầu bạn không thành công, hãy thử lại, thử tiếp" hay "Rome không
được xây trong một ngày." Điều ngạc nhiên là những người có tư duy bảo thủ
sẽ không đồng ý. Đối với họ, "Trèo cao thì ngã đau." "Nếu ban đầu
bạn không thành công, có thể bạn không có khả năng đó." "Nếu Rome
không được xây trong một ngày, có lẽ đừng xây nữa." Hay nói cách khác, rủi
ro và nỗ lực là hai thứ có thể bộc lộ sự bất tài của bạn và chỉ ra rằng bạn
không đủ khả năng để làm việc này. Trên thực tế, thật ngạc nhiên khi thấy mức độ
những người có tư duy bảo thủ không tin vào sự nỗ lực.
Điểm mới nữa
là quan điểm của mọi người về rủi ro và nỗ lực nảy sinh từ chính lối tư duy của
họ. Không đơn giản chỉ là một số người ngẫu nhiên nhận ra giá trị của việc
thách thức bản thân và sự quan trọng của tính kiên trì. Nghiên cứu của chúng
tôi đã cho thấy rằng lối suy nghĩ này bắt nguồn trực tiếp từ tư duy cầu tiến.
Khi chúng tôi dạy mọi người cách tư duy cầu tiến, tập trung vào sự phát triển,
góc nhìn của họ về sự thất bại và cố gắng cũng thay đổi theo. Tương tự, vấn đề
không phải là ngẫu nhiên một số người lại ghét thử thách và cố gắng. Khi ta (trong
một khoảng thời gian) đặt mọi người vào lối tư duy bảo thủ, tập trung vào những
phẩm chất cố định, họ nhanh chóng sợ hãi chướng ngại và đánh giá thấp nỗ lực.
Ta thường gặp
những cuốn sách với tựa đề kiểu Mười bí mật của những người thành công nhất thế
giới chiếm hết các giá sách, và những cuốn này có thể đưa ra một vài lời khuyên
hữu ích. Nhưng chúng thường là một danh sách những bài học rời rạc, như
"Hãy liều lĩnh hơn!" hay "Hãy tin vào bản thân mình!" Mặc
dù đọc xong bạn có thể ngưỡng mộ những vĩ nhân này, bạn không bao giờ thấy rõ
các bài học kết nối với nhau như thế nào hoặc các bước để mình đạt được thành
tích tương tự. Vì vậy, bạn có thể đầy nhiệt huyết trong vài ngày, nhưng về căn
bản thì bí mật thành công của họ vẫn được giữ kín.
Nhưng nếu bạn
bắt đầu hiểu tư duy bảo thủ và cấu tiến, bạn sẽ hiểu chính xác tính logic của
chúng - làm sao một niềm tin rằng những phẩm chất của bạn được trời cho dẫn tới
một loạt những suy nghĩ và hành động kiểu này, và làm sao một niềm tin rằng những
phẩm chất của bạn có thể được phát triển lại có dẫn tới một loạt những suy nghĩ
và hành động hoàn toàn khác. Đó là thứ mà các nhà tâm lý học như chúng tôi gọ
là trải nghiệm Aha!. Tôi không chỉ chứng kiến cảnh này khi dạy mọi người về lối
tư duy mới, mà tôi đã nhận được rất nhiều các bức thư từ những độc giả đã học
công trình của tôi...
TỰ KHAI SÁNG:
AI CÓ QUAN ĐIỂM CHÍNH XÁC VỀ TÀI NĂNG VÀ GIỚI HẠN CỦA HỌ.
Có thể, những
người có tư duy cầu tiến không nghĩ mình là Einstein hay Beethoven, nhưng chẳng
phải họ có khả năng tâng bốc bản thân qua và cố gắng làm những điều bất khả
thi? Trên thực tế, các nghiên cứu cho thấy con người đánh giá năng lực của mình
cực kì tệ. Gần đây, chúng tôi có làm thí nghiệm để xem ai dễ chuẩn đoán sai
hơn? Đúng là mọi người đều đoán sai, nhưng chính những người có tư duy bảo thủ
lại là nhóm chiếm phần sai nhiều nhất. Những người có tư duy cầu tiến, ngạc
nhiên thay, lại đoán vô cùng chuẩn xác.
Khi nghĩ sâu
hơn về hiện tượng này, bạn sẽ thấy nó hợp lý. Nếu, giống như những người có tư
duy cầu tiến, bạn tin rằng mình có thể phát triển bản thân, thì bạn sẽ cởi mớ
trước các thông tin chính xác xác định năng lực hiện tại của mình. Hơn nữa, nếu
bạn muốn học để giỏi hơn, bạn lại càng cần sự phản ánh chính xác để có thể học
hiệu quả. Tuy nhiên, nếu có tin tốt hay xấu về những phẩm chất quý giá của bạn
- như với những người có tư duy bảo thủ - chắc chắc thông tin đó sẽ bị biến đổi.
Một số kết quả sẽ bị phóng đại, một số thì được biện hộ, và bạn sẽ chẳng bao giờ
biết được mình là ai.
Howard
Gardner, trong cuốn sách Những trí tuệ siêu phàm (Extraordinary Minds), kết luận
rằng những kẻ xuất chúng có "tài năng đặc biệt khi xác định điểm mạnh và
điểm yếu cảu mình." Thú vị là những người có tư duy cầu tiến dường như
cũng có năng lực này.
(Nguồn: http://tramdoc.vn/)
No comments:
Post a Comment